Thứ Hai, 16 tháng 5, 2016

THÔNG BÁO

Các truyện ta đăng ở đây sẽ chậm hơn so với bên trang wp Secrets of Selena của ta. Bởi vì ta bận nên chưa thể beta bản edit nên ta đã đăng nên ta chưa đăng lên đây, để tránh việc sửa chữa nhiều. Nàng nào thích đọc thì sang trang wp của ta nha. 

Thứ Sáu, 11 tháng 12, 2015

Điêu ngoa công chúa ta là Văn Mị nhi - chương 5

ảnh đẹp

 

ĐIÊU NGOA – CHƯƠNG 5

Edit : Yun
http://camellia1314.blogspot.com/

 

 


 Ta thường bảo Lục nhi gửi thư cho phụ thân, nói ta có việc muốn nói cùng người, hỏi người có thể sắp xếp gặp ta một lần hay không. Vốn tưởng rằng sẽ không dễ dàng có cơ hội gặp nhau, không nghĩ tới chẳng phải đợi lâu phụ thân liền vào cung gặp ta.


 

Ta đánh giá người một chút, thoạt nhìn một chút cũng không giống như hình tượng một người si mê thế lực, lòng tham không đáy mà diễn viên trên TV diễn.

 

 Ngược lại bộ dáng thật ôn hòa, rất là tao nhã, mỉm cười nhìn ta rất chi là hiền lành. Không giống như là người làm quan mà tựa như là tiên sinh dạy học trong thư viện, bất quá so với tiên sinh dạy học thì thiếu đi vài phần cổ hủ, ta lập tức liền thích vị phụ thân này.

 

  “Mị nhi, vội vã tìm phụ thân như vậy có chuyện gì sao?” Nhìn thần sắc lo lắng trên mặt của ông, ta nở nụ cười, ba mẹ, hai người không cần lo lắng cho con đâu, ở nơi đây, trong một thế giới lạ lẫm vẫn có người quan tâm tới con, người bác thái hậu, còn có hiện tại đang đứng trước mặt con, người cha này của con.

 

 “Phụ thân, người đừng lo lắng, con không sao, có bác che chở, ai dám khi dễ con chứ! Con chỉ là lo lắng cho phụ thân.” Ta đỡ phụ thân ngồi xuống.

 

 “Lo lắng cho ta?” Văn Chương một mặt kinh ngạc, “Ta có thể có chuyện gì? Mị nhi a, ngươi nghe được cái gì?”

 

 “Phụ thân, nghe nói ngoài thành xuất hiện rất nhiều dân chạy nạn phải không?” Ta rót cho ông một ly trà, ông tiếp nhận trà đang tính uống chợt nghe thấy lời ta nói, biểu tình rất kinh ngạc mà dừng lại động tác quay sang nhìn ta, “Chuyện này con làm sao mà biết được?” Vừa dứt lời liền buông chén trà có chút sốt ruột hỏi.

 

 “Phụ thân, người mặc kệ lý do vì sao con biết được, trước hết hãy nói cho con biết có phải hay không đã?”

 

 “Đúng là có chuyện này, những đám dân chạy nạn này chính là từ thái ấp (1) của Tề quốc hầu chạy nạn tới, ta đang chuẩn bị đem bọn họ đuổi ra khỏi thành, thấy như thế nào, Mị nhi?”

 

 (1) Thái ấp: trong xã hội nô lệ hoặc phong kiến vua chúa phong đất đai cho chư hầu, chư hầu lại cấp cho tầng lớp dưới.

 

 “Không được, phụ thân không thể làm như vậy, người không biết hoàng thượng hai ngày này ra cung là vì chuyện gì sao? Con nghĩ, hoàng thượng khẳng định là đã biết tới chuyện dân chạy nạn này, thừa dịp hiện tại hoàng thượng còn chưa có hỏi người, phụ thân trước hãy an bài tốt cho số dân chạy nạn này, sau đó báo cáo lên cho hoàng thượng.” Ta đem phương pháp đã nghĩ tốt nói cho ông (phương pháp này thật ra là do suy ra từ kết quả của tác phẩm CCBB) .

 

 “Như vậy sao được, hiện tại việc lớn nhỏ ở trong triều đều là do ta xử lý, hiện tại xảy ra chuyện này nếu báo cho hoàng thượng biết, mặt mũi ta mất hết a!” Văn Chương thẳng thừng từ chối, chuyện này liên quan đến mặt mũi của bản thân, làm sao có thể nói cho hoàng thượng.

 

 “Phụ thân, chuyện này không thể nghĩ như vậy, người nghĩ lại đi dân chạy nạn là từ đâu tới đây?” Thấy hắn không đồng ý, ta chỉ có thể chậm rãi thuyết phục.

 

 “Từ đất phong của Tề quốc hầu a, ta không phải đã nói rồi sao?” Văn Chương trên mặt lộ ra thần sắc khó hiểu.

 

 “Này càng không được, từ nơi Tề quốc hầu chạy tới dĩ nhiên không có quan hệ gì với người, phụ thân người trước hãy sắp xếp một chút, sau đó báo cho hoàng thượng, xin hoàng thượng chỉ thị Bộ Hộ trích ngân lượng để mua lương thực cứu tể nạn dân, điều đó biểu hiện phụ thân người quan tâm tới sự tình của quốc gia, qua đó còn nói cho hoàng thượng biết được rằng người chẳng phải là người một tay che trời, chỉ biết cho hắn nhìn thấy được cái thứ gọi là thịnh thế thái bình.

 

 Đến lúc đó nạn dân biết chuyện người vì bọn họ mà cầu xin Hoàng thượng, còn có thể có được thanh danh tốt, cũng làm cho người bác thái hậu cùng hoàng thượng biểu ca biết được người ngồi vào vị trí Thừa tướng này quả thật xứng đáng, không phải là tốt lắm sao?” Ta đem từng chuyện tốt trong đó thuyết minh rõ ràng, nghe thấy lời ta nói, Văn Chương lộ ra thần sắc suy tư.

 

 “Nhưng là dân chạy nạn nhiều như vậy, tốn bao nhiêu bạc a!” Văn Chương trên mặt lộ rõ nét đau lòng nói.

 

 “Phụ thân!” Nghe thấy lời này của hắn xong, ta có chút dở khóc dở cười, không phải chứ, nguyên nhân trong TV ông không để ý tới đám dân chạy nạn này chính là vì cái này? ”Phụ thân, bạc cũng không phải do ngài bỏ, tốn cũng là bạc trong quốc khố, muốn đau lòng cũng là do hoàng thượng đau lòng đi!”

 

 “Được, cha liền nghe lời ngươi, nói không chừng hoàng thượng biết cha làm chuyện tốt, sắc phong cho ngươi làm hậu!” Văn Chương hạ quyết tâm, lại nói với ta, “Cha liền đi làm!” Nói xong đứng lên muốn đi.

 

 Ta nghe xong trong lòng vừa cảm động, lại cảm thấy rất buồn cười, “Phải phải phải, như vậy là tốt nhất, đúng rồi, cha, người ở ngoài cung kiếm cho con mấy cuốn sách, tốt nhất là loại du ký (2), nữ nhi muốn xem!” Lôi kéo ống tay áo của hắn, ta làm nũng nói.

 

(2) Du ký: ghi chép những điều tai nghe mắt thấy trong khi đi du lịch

 

 “Muốn mấy thứ kia làm cái gì?”

 

 “Cha ~~~~ ( xin kéo dài khi đọc âm thứ ba )” “Được được, cha sẽ cho người đưa tới, được chưa?” Văn Chương bất đắc dĩ nói.

 

 Ta thỏa mãn được nguyện vọng, tâm tình sung sướng tiễn Văn Chương, ngồi nhàn nhã chờ sách được đưa đến.

 

 Ừm, cuộc sống thật tốt đẹp! Đồng thời lúc ấy, ngoài cung truyền ra tin tức Tư Đồ Tĩnh bị nhiễm bệnh lạ, bất quá đối với ta mà nói, cái gì mà Tư Đồ tiểu thư, tất cả đều là mây bay a mây bay ~~~~~~~~ (ruồi muỗi vo ve, không nghe thấy, không liên quan)

 

 Hôm sau, ở trong ngự thư phòng.

 

 Chu Doãn gần đây nghe Trần Lâm nói chuyện xảy ra gần nhất trong kinh thành, cũng đã biết tin đại tướng quân Tư Đồ Thanh Vân muốn cùng Tề quốc hầu kết thành thông gia, đương nhiên cũng biết chuyện lượng lớn dân chạy nạn ùn ùn kéo vào kinh thành.

 

 Vì thế, cho gọi Tư Đồ Thanh Vân tiến cung để hỏi rõ ngọn ngành. Lại nói đại tướng quân Tư Đồ Thanh Vân chinh chiến cả đời, đối với hoàng thượng lòng dạ son sắt thế nhưng lại là người thiếu mưu lược.

 

 Hắn chủ trương đoạt Phiên một lòng một dạ vì triều đình cống hiến sức lực, bởi vậy nghĩ ra chủ ý cùng Tề quốc hầu kết thành thông gia, muốn dùng cuộc hôn nhân này kiềm chế Phiên vương, nhằm mục đích bình định thiên hạ.

 

 Thế nhưng hắn chưa từng nghĩ đến, hắn có lòng tốt như vậy lại phạm vào việc đại kị của hoàng thượng. Tư Đồ Thanh Vân nghĩ rất đơn giản, nếu hoàng thượng có thể đem An Bình công chúa gả cho con trai của Vân Nam vương, vậy thật sự là tiện cả đôi đường. Nhưng ở trong mắt của Chu Doãn xem ra đây là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Hoàng gia cùng Phiên vương kết thân ý đồ quá rõ ràng, lòng bàn tay của hắn cũng biết. Nếu như trọng thần triều đình như Phiên vương kết thân cùng hoàng gia, thì chỉ khiến cho thế lực Phiên vương càng thêm lớn mạnh, chuyện này có thể làm cho hắn ngày đêm đứng ngồi không yên.

 

 Tư Đồ Thanh Vân mặc dù mưu lược không giỏi thế nhưng cũng không phải kẻ ngu ngốc, bị hoàng thượng mấy lần kéo dài thời gian nhằm bác bỏ cũng biết sự tình có tính nghiêm trọng, nhất thời túa ra một đống mồ hôi lạnh. Không khỏi âm thầm cảm thấy may mắn vì việc hôn nhân chưa thành, vì thế vội vàng nói cho hoàng thượng, xin hắn hãy yên tâm. Chu Doãn lúc này mới yên lòng, lại cùng Tư Đồ Thanh Vân nói đến chuyện dân chạy nạn, lần này, theo lời Thuận tử báo lại, nói có Văn thừa tướng cầu kiến.

 

 Lại nói về Văn Chương sau khi nghe xong lời của ta nói liền nhanhchóng trở về an bài mọi việc, vừa làm xong xuôi không thể chờ tới ngày mai lâm triều, liền vội vã chạy tới chỗ Hoàng thượng tranh công .

 

 “Văn thừa tướng đến có chuyện gì a?” Chu Doãn hỏi.

 

 “Thần có việc muốn tấu, là về chuyện lượng lớn dân nạn chạy ồ ạt vào kinh thành!” Văn Chương thấy Tư Đồ Thanh Vân ở đây có chút kinh ngạc thế nhưng ngay lập tức liền bẩm báo ý đồ vào cung. Nghe xong lời hắn nói, Chu Doãn cùng Tư Đồ Thanh Vân liếc mắt nhìn nhau có chút kỳ quái, khéo như vậy, chúng ta mới nói tới chuyện dân chạy nạn, ngươi liền vì việc này mà tới.

 

 “Nga, Văn thừa tướng cũng là vì chuyện của dân chạy nạn sao, ta cùng với hoàng thượng cũng đang nói tới việc này!” Tư Đồ Thanh Vân nói.

 

 “Nguyên lai đại tướng quân cũng biết, ta cũng vừa mới biết đến, gần đây rất là bận rộn, vừa mới biết được tin tức này, liền tranh thủ an bày, vội vội vàng vàng đến bẩm báo cho hoàng thượng.” Văn Chương mang bộ dáng lo lắng nhìn hoàng thượng, nói ra suy nghĩ của mình.

 

 “Nga, Thừa tướng đã an bày, không biết là an bày thế nào?” Chu Doãn trong lòng buồn bực, Văn thừa tướng này rốt cuộc là bị làm sao?

 

 “Hồi bẩm hoàng thượng, là thế này, thần trước sắp xếp nấu chút cháo cho số nạn dân chạy nạn này, tìm nơi để cho bọn họ có thể tạm thời trú lại. Thế nhưng này cũng không phải là kế sách lâu dài, sở dĩ đặc biệt đến bẩm báo hoàng thượng, hi vọng có thể nghĩ biện pháp, giải quyết chuyện này. Mặt khác, thần đã điều tra rõ ràng số dân chạy nạn này là từ đất phong của Tề quốc hầu chạy tới.” Tư Đồ Thanh Vân cùng Chu Doãn đều thập phần ngạc nhiên, Văn thừa tướng lần này không lẽ thật sự đổi tính ?!

 

Điêu ngoa công chúa ta là Văn Mị nhi - chương 4

55329928

 

ĐIÊU NGOA – CHƯƠNG 4

Edit : Yun
 https://susutieuthu2601.wordpress.com/
http://camellia1314.blogspot.com/

 

Khi ta trở lại trong cung liền đem cửu liên hoàn kia ném qua một bên, loại trò chơi con nít này, muốn mở ra hoàn toàn không đơn giản, khi còn đi học, sách là giải pháp tốt nhất cho những vấn đề cổ quái kỳ lạ, chỉ cần động não một chút, liền có thể giải quyết dù dễ hay khó.

 

 

 

Tựa như có một hũ rượu, nếu dùng tốc độ nhanh nhất đổ ra như thế nào? rất nhiều người đều bị từ “Đổ” này hạn chế, suy nghĩ rất nhiều phương pháp. Kết quả một người lấy bình rượu “ba” một tiếng ném xuống đất, cái hũ rơi bể nát, rượu nháy mắt liền tràn ra ngoài.

 

 

Cửu liên hoàn này về lý thuyết cũng giống như cái bình rượu kia, bất quá, những chuyện này cũng không liên quan gì đến ta. Nhưng, không bao lâu nữa, Tiểu Long Hà sẽ tháo cửu liên hoàn này dùm hắn, hắn sẽ quấn quít lấy Tiểu Long Hà, chỉ cần ta không xuất hiện trước mặt, hắn nhất định sẽ quên ta một cách… sạch sẽ. Lúc này, A Kỳ thấy ta thuận tay đem cửu liên hoàn ném qua một bên, cầm lấy một quyển sách xem, khó hiểu hỏi ta, “Nương nương, ngài không tháo cửu liên hoàn này sao?”

 

 

Ta chuyển ánh mắt đang dán vào quyển sách ngẩng lên, nhìn nàng một cái, không ngại đáp, “Loại cửu liên hoàn này, muốn cởi bỏ thì không dễ dàng, ta nhường cho hoàng đế biểu ca của ta đó!” Chuyện này A Kỳ nhất định sẽ nói lại cho Chu Doãn, ta liền biểu hiện ra một bộ dáng kiêu ngạo, để nàng nói cho Chu Doãn thôi! Mà ta ở trong cung quá ung dung tự tại, ngoài cung chắc là sẽ náo nhiệt hơn nhỉ?

 

 

Tư Đồ Tĩnh chặn đường cướp thế tử Bạch Vân Phi Vân Nam vương, đem châu báu cầu thân An Ninh công chúa đổi thành bạc đi đến chỗ ở của Vạn Nhân Địch. Đem bạc chia làm ba phần khác nhau đặt ở Vạn Nhân Địch, Ba Hổ cùng Hùng Nhị. Ba người cho rằng đống bạc lớn này là phân cho bọn hắn , ánh mắt sáng rực, đầu tiên Vạn Nhân Địch hát vang, nói rằng tại cái nơi dơ bẩn lưu manh này, chỉ có Tiểu Long Hà mới là sạch sẽ, thánh khiết. Ba Hổ cùng Hùng Nhị cũng tỏ vẻ, ai dám khinh thị Tiểu Long Hà, bọn họ liền cùng hắn đao trắng đi vào gươm hồng đi ra (đao đâm vào còn trắng sáng, lúc rút ra máu dính có màu đỏ, nói nôm na chính là giết người)

 



Nói xong ba người đem túi bạc cất vào trong ngực, bỗng Tư Đồ Tĩnh vỗ mạnh cái bàn, nói: “Các ngươi nghe cho rõ ràng, bạc này không phải là cho các ngươi cầm tiêu xài. Hiện ở ngoài thành có rất nhiều nạn dân còn không có cơm ăn. Ba người các ngươi ngày mai ra khỏi thành, lấy số bạc này mua gạo nấu cháo, phát cho nạn dân.

 

 

Vạn Nhân Địch đi ngoài thành Đông, Ba Hổ đi đến ngoài thành Nam, Hùng Nhị đi tới ngoài thành Bắc.” Ba người vừa mới hưng phấn tột độ đột nhiên yên tĩnh hết lại, tựa hồ không tin vào lỗ tai của mình tưởng nghe lầm. Tư Đồ Tĩnh lại hét lớn: “Nghe hiểu chưa?”

 

 

Một tiếng này đánh thức Vạn Nhân Địch, hắn đầu tiên nhảy lên, quát: “Ngươi có lầm không, Tiểu Long Hà! Ba chúng tôi là loại người nào? Chúng tôi là những cường bá thượng đẳng trên đường (cướp đường, lưu manh)! Ngươi thật tàn nhẫn, muốn đem chúng ta biến thành người lương thiện sao? Này, chúng ta đây luôn tự hào khi đoạt tiền người khác, ngươi lại muốn chúng ta đem tiền bố thí ra ngoài. Không, đây là vũ nhục, bảo chúng ta đi làm người tốt? Ta không chấp nhận được cái loại vũ nhục này!” Lại chuyển hướng Ba Hổ cùng Hùng Nhị nói, “Đúng hay không, hai hảo huynh đệ muốn cùng ta kiên trì làm người xấu chứ?”

 

 

Ai ngờ Ba Hổ xác định rõ đáp: “Không, ta đi phát cháo. Mẹ nó, ta giờ mới biết được người nghèo là cái dạng khổ gì.”

 

 

“Ta cũng đi.” Hùng Nhị cũng nói, “Tiểu Long Hà nói đúng, chúng ta không thể nhìn những đứa nhỏ đói đến mức khóc.”

 

 

Hai người đều bày tỏ thái độ kiên quyết, Vạn Nhân Địch vẫn là không nói được một lời (nói nôm na là cứng họng!!!). Tư Đồ Tĩnh nhìn chằm chằm Vạn Nhân Địch, lạnh lùng nói: “Vạn Nhân Địch, phát cháo không cần ngươi, ngày mai ta đi ngoài thành Đông. Trong lòng ngươi chỉ biết tới ngân lượng, ngươi về sau không còn là bằng hữu của ta nữa.”

 

 

Thấy Tư Đồ Tĩnh nói ra những lời như vậy, Vạn Nhân Địch lập tức sửa lại thái độ, “Ha, bằng hữu, ngươi xem ta là cái gì. Ngươi coi Vạn Nhân Địch ta là người có ý chí sắt đá? Vừa rồi, các ngươi không thấy, ta là diễn trò hay sao, muốn nhìn hai vị này có phải đủ tư cách làm huynh đệ ta hay không.” Ba Hổ nhìn Vạn Nhân Địch, nghe hắn nói như vậy, giận dữ hỏi: “Ngươi có ý tứ gì?”

 

 

“Có ý tứ gì? Huynh đệ, hai ngươi thông qua khảo nghiệm.” Vạn Nhân Địch đấm nhẹ lên vai Ba Hổ, nói, “Người không có tâm đừng hòng mơ tưởng làm huynh đệ của Vạn Nhân Địch ta. Tốt lắm, Tiểu Long Hà, chuyện phát cháo giao cho ta đi, ngoài thành Đông lều cháo sẽ là lớn nhất tốt nhất, trong cháo gạo cũng nhiều nhất, Vạn Nhân Địch ta hiện tại là là Mễ đại vương, nhưng trên chiêu bài của ta sẽ họa một Tiểu Long Hà thật to. Mẹ nó, cháo người nào dám so với ta, ta liền cùng hắn vào đao trắng vào gươm hồng ra.”

 

 

Ngày hôm sau, sáng sớm Tư Đồ Tĩnh tới chỗ ở Vạn Nhân Địch, thúc giục bọn họ thức dậy đi dựng lều phát cháo. Vạn Nhân Địch hùng hùng hổ hổ đứng lên, tất nhiên cũng mang theo Ba Hổ cùng Hùng Nhị đi rồi. Đến buổi chiều, bảy tám liều phát cháo đã mọc lên. Nguyên lai Vạn Nhân Địch làm việc rất có chiêu pháp, bản thân không động thủ, mướn nạn nhân chạy việc, chỉ ngồi tán chuyện xuất bạc.

 

 

Tiểu Long Hà thì đi phát cháo, lại vội vàng giúp ca ca cô ta cùng muội muội ta giăng dây tơ hồng, thuận tiện đánh con trai Tề Quốc hầu Lương Quân Trác và gặp gỡ Chu Doãn, Bạch Vân Phi ở bên ngoài, đánh nhau xong mới thành bằng hữu, cả ba kết thành huynh đệ. Chuyện này có thể nói là oanh oanh liệt liệt.

 

 

Đương nhiên, việc này, ngồi ở trong thâm cung ta vốn không biết. Ta buông sách trong tay, khẽ động cái thắt lưng,đấm đấm bả vai, Lục nhi bên người mắt sắc lập tức lại đây xoa đấm bả vai cho ta. Lục nhi là cung nữ mới do ta phân phó hầu hạ bên người, rất là cơ trí, A Kỳ không thể dùng, ta chỉ có thể ở bồi dưỡng một người khác. Cũng may, nàng là người thông minh , ta đối nàng rất là vừa lòng.

 

 

“Nương nương, nghe nói ngày hôm qua hoàng thượng lại ra cung, đến khuya mới trở về, nhưng hoàng thượng rất cao hứng, luôn luôn mỉm cười.” Lục nhi một bên đấm vai cho ta, một bên nói chuyện. Ta uống một ngụm trà cung nữ dâng tới, cảm thán một chút cuộc sống quý phi thật sự là quá tốt, trách không được thời cổ đại các nữ tử này đều chen đầu muốn chui vào trong cung, chỉ bằng đãi ngộ như thế này, hèn chi có rất nhiều người động tâm (tim rung động, giống như bị cưa đổ)

 

 

“Chắc là gặp được chuyện gì vui, bất quá, chuyện này không liên quan đến ta.” Xem ra cửu liên hoàn kia đã được Tiểu Long Hà tháo ra rồi đi, Chu Doãn khẳng định cho rằng gặp quý nhân, hay là ta phá một chút nhỉ?. Quên đi, quên đi trốn còn không kịp nữa là! Ân, sách này xem không tệ lắm, có phải nên tìm thêm một ít? đúng rồi, ta viết thư gửi cho vị phụ thân Thừa tướng kia, để hắn đưa cho ta chút sách linh tinh khác. Nói đến phụ thân Thừa tướng, đợi chút! Ta nhớ được, hình như hắn bởi vì chuyện dân chạy nạn mà bị răn dạy, còn có, Văn Thao, vị đệ đệ kia của ta nữa, hỏa thiêu lều trại của dân chạy nạn, thiếu chút nữa thì mất mạng. Không được, ta phải ngăn cản việc này trước khi nó xảy ra.

 

 

Ta trong cung suy nghĩ cách giải quyết việc này như thế nào, ngoài cung Tiểu Long Hà cũng gặp phiền toái. Đại tướng quân Tư Đồ Thanh Vân thay hoàng thượng phân ưu, quyết định hoàng gia sẽ liên hôn cùng với nhà Vân Nam vương, nữ nhi mình thì cùng Tề Quốc hầu kết thành thông gia, đến lúc đó nói không chừng Tề Quốc hầu vì nể tình thông gia với nhau, hắn sẽ chủ động buông tha binh quyền trong tay. Nói vậy, sẽ tránh khỏi rất nhiều cuộc sát phạt, dân chúng trong thiên hạ cũng sẽ tránh khỏi nỗi khổ của chiến tranh. Vì thế Tiểu Long Hà rối rắm tìm cách từ hôn.

Điêu ngoa công chúa ta là Văn Mị nhi - chương 3

a-25

 

ĐIÊU NGOA – CHƯƠNG 3

Edit : Yun
http://camellia1314.blogspot.com/

 

 

Đến thế giới này đã một tháng, đã hoàn toàn thông suốt cái chính sách “Thái hậu là phải lấy lòng, hoàng thượng là phải tránh xa” này, mỗi ngày chính là phải đi thỉnh an người bác thái hậu, sau đó trở lại Lãm Nguyệt cung mốc meo, trở thành một sâu gạo chuyên nghiệp.

 

Đương nhiên, việc đầu tiên ta làm là chỉnh đốn lại Lâm Nguyệt cung, làm cho bọn họ nhận biết bản thân ta bây giờ, tránh cho bọn họ cả ngày lo lắng đề phòng sợ hãi ta trừng phạt bọn họ, bọn họ mỗi ngày nơm nớp lo sợ, ta mỗi ngày nhìn xem thôi mà cũng cảm thấy mệt mỏi.

 

Đừng nói chi là bọn họ, người hầu cung nữ trong Lãm Nguyệt cung nửa tháng nay cũng có chút thay đổi, khi nói chuyện với ta cũng không đến mức dè dặt cẩn trọng như trước. Tuy rằng đại đa số bọn họ vẫn là không tin ta thật sự thay đổi trở nên tốt tính hơn, bất quá không cần lo, thời gian còn dài lắm!

 

Về phần cái tên hoàng đế kia, từ khi đến đây ta còn chưa thấy mặt, còn tưởng rằng Văn Mị Nhi hoàn toàn chọc giận hắn, hắn có ý định muốn tránh mặt luôn.

 

Nhưng nghe Lục nhi nói cho ta biết, hoàng thượng gần đây thường thường ra cung, sau đó khi trở về thì mặt mày hớn hở, ta liền biết rành rành tình tiết trong tác phẩm cũng đã bắt đầu, hoàng thượng chính là đang gặp gỡ người đã định trong cuộc đời của hắn đây mà, chắc chắn sẽ không thèm đếm xỉa tới ta .

 

Hôm nay, ta lại đi tới thỉnh an thái hậu. Thái hậu rất là hiền lành kéo tay của ta, “Mị Nhi a, ai gia có nấu một ít cháo, hoàng thượng thích nhất ăn món cháo ta tự tay làm này, chờ lát nữa giúp ta đưa qua cho hoàng thượng đi, nói ta bắt đầu phái cháu đi chiếu cố cuộc sống ẩm thực hàng ngày của hắn, đêm nay cháu liền ở lại nơi đó của hắn đi.”

 

Ta lập tức liền sợ ngây người, trán lấm tấm mồ hôi, ta là đang trốn tránh cái tên hoàng đế kia, vậy mà giờ phải đưa người lên cửa bị hắn đùa giỡn.

 

Hơn nữa, người ta khẳng định là không muốn nhìn thấy ta a! Nhưng là nhìn thấy người bác thái hậu của ta làm một bộ dạng “Cái cớ ta tìm giúp cháu tốt như vậy, còn không mau đi”, ta chỉ có thể trước mặt bác làm nũng nói lời cảm tạ, sau đó bưng cháo rời đi.

 

Sau đó ở sau lưng nghiến răng nghiến lợi, thần a, đây là cái chuyện gì a! !

 

Nguyên do là thái hậu xét thấy hoàng thượng từ sau cái chuyện cãi nhau lần đó liền chưa từng tới Lãm Nguyệt cung, mà ta cũng có thái độ khác thường, không có đi quấn quít lấy hoàng thượng nữa, nên nghĩ rằng ta không còn mặt mũi, không có cách nào khác xuống đài, vì thế liền cho ta một cái bậc thềm đi xuống.

 

Nàng cũng là thương cháu gái nhà mình, hi vọng hoàng thượng cùng đứa cháu nhà mình có thể hòa thuận mĩ mãn.

 

Bất đắc dĩ, ta chỉ có thể bưng cháo đi tìm hoàng thượng. Cùng lúc đó, cung nữ thái giám ở trong cung của hoàng thượng nhận được tin tức Văn Mị Nhi muốn tới thì rất khẩn trương.

 

Đương nhiên, khẩn trương nhất phải kể tới hoàng đế Chu Doãn, hắn ở trong lòng ai thán: “Mẫu hậu sao lại muốn hại ta như vậy, nếu ta có thể chạy ra khỏi hoàng cung này thì thật tốt. Ai quy định hoàng thượng phải ở tại trong cung , có ai biết hoàng thượng giống như chim bị nhốt không, rất là khổ a.” Lúc này, thái giám bên cạnh đối với Chu Doãn nói:

 

“Hoàng thượng, đến lúc đó ngài chỉ cần đưa ra một cử chỉ sai của nàng, rồi đuổi nàng đi không phải là được hay sao?”

 

Chu Doãn trước mắt sáng ngời: “Đúng vậy, đó là một phương pháp hay!” Nhưng bỗng A Kỳ chạy tới báo tin: “Không được, hoàng thượng, tuy rằng Văn quý phi gần đây thu liễm chút ít, nhưng nhỡ nàng bị hoàng thượng chỉ ra cái sai của nàng, nàng lại đi trừng phạt gia nhân thì làm sao!”

 

A Kỳ này, tuy rằng ta cũng không có bí mật điều tra người này, nhưng ta phát hiện nàng vẫn là trung thành truyền tin tức cho hoàng thượng, vậy liền sáng tỏ, người này chính là người mà hoàng thượng sắp xếp ở bên người ta.

 

Ta cũng không làm gì nàng, có một điều ta biết, dù gì đi nữa thì giả người không biết sẽ tốt hơn rất nhiều, vậy thôi cứ để nàng làm nhiệm vụ đi.

 

Đi đến trước cửa cung Chu Doãn, ta hít sâu một hơi, tiến vào. Ta vừa mới bước qua cửa, đã bị Chu Doãn giữ chặt, làm ta giật cả mình, không đợi ta mở miệng, hắn liền mặt mày hớn hở nói với ta có chuyện vui muốn cùng ta chia sẽ.

 

Ta thừa cơ hội này đánh giá hắn một chút, không thể không nói gen hoàng gia thật là tốt. Chu Doãn này trưởng thành quả không tệ, tác phong nhanh nhẹn, so với Tô Hữu Bằng trên TV còn tuấn tú hơn vài phần, một thân quý khí bức người, nghĩ đến chắc là do khí thế trên cao dưỡng thành đi. Trách không được Văn Mị Nhi lại si mê hắn như vậy.

 

“Mị Nhi, Mị nhi muội làm sao vậy, thế nào lại nhìn biểu ca như vậy, biểu ca có cái gì không đúng sao, hay là muội không muốn cùng ta chia sẻ ?” Thấy ta chỉ nhìn hắn, cũng không nói lời nào, Chu Doãn giả bộ tức giận nói.

 

“A (tiếng thứ hai) hoàng thượng, ngài có chuyện gì muốn cùng ta chia sẻ a?” Ta lấy lại tinh thần, giả bộ một mặt chờ mong hỏi hắn.

 

Kết quả hắn cũng không nói, chỉ là tiếp nhận bát cháo, rồi tự tay an bài ta ngồi ở trên ghế tựa, nói đợi tí mới nói cho ta biết. Tiếp theo liền uống cháo, một bên khoa trương khen cháo mẫu hậu nấu ngon, một bên khen ta xinh đẹp, dùng một ánh mắt cực kỳ thưởng thức nhìn ta, nhìn đến nổi ta có chút không hiểu ra sao, thẳng nhìn đến khi ta có chút mặt đỏ.

 

Đương nhiên, mặc cho ai bị một tên soái ca nhìn chằm chằm vào, còn ở một bên cảm thán nàng thật xinh đẹp, sẽ mặt đỏ. Huống hồ, trước khi ta xuyên qua, còn chưa có tốt nghiệp, càng chưa có kết giao bạn trai bao giờ, vì thế, sẽ có một chút thẹn thùng.

 

Sau đó hắn buông cháo bát, đến bên người ta, nói nhóm cung nữ thái giám bên người đi xuống, hắn muốn cùng ta nói chuyện chút, mà bọn họ không được nghe. Ta đầu óc có chút mơ hồ, hắn có ý tứ gì, ta đây không có gì riêng tư muốn cùng hắn nói a.

 

“Ha ha, hoàng thượng, ngài có cái gì muốn nói với ta?” Ta dè dặt cẩn trọng xê dịch về đằng sau, sau đó cười gượng hỏi.

 

“Ta muốn nói chính là” hắn áp sát vào ta, “Ta muốn nói chính là, Mị Nhi, muội quả thực xinh đẹp không có người nào có thể so sánh được …” Sau đó, ta hết hồn , người này không có chuyện gì chứ.

 

Thấy ta biểu hiện kinh ngạc, đương nhiên rồi, hắn cho rằng từ trước đến giờ hắn chưa bao giờ đối nàng như vậy, nên nàng ngạc nhiên cũng đúng . Sau nói tiếp, “Muội hoàn toàn chính là vị tiên nữ hạ phàm.” Ta nghe xong kết luận hắn bị bệnh.

 

“A…, hoàng thượng, bác ······” ta muốn nói, bác kêu ta đưa cháo, giờ đã đưa đến ta sẽ không quấy rầy, cáo lui trước, kết quả vừa mới mở miệng, đã bị đánh gãy.

 

“Ai nha Mị Nhi, ta hôm nay không nói chuyện về bác, nói về hai ta đi, được không nào?” Xin nhờ, đó là bác ta, nhưng hắn thì phải gọi bằng nương (mẹ), còn có, được không cái gì nha, ai với ngươi là hai ta a, còn có, ta với ngươi không có chuyện để nói.

 

Không đợi ta mở miệng nói chuyện, Chu Doãn lại nói: “Biểu ca muốn đưa muội một món bảo vật.” Nói xong liền lấy ra hai cái cửu liên hoàn, giơ lên trước mắt ta, “Đây là hai cái cửu liên hoàn bằng ngọc duy nhất trong thiên hạ, là một vị cao tăng đắc đạo tặng cho biểu ca. Cao tăng nói, nam nhân nếu như có được cửu liên hoàn này, sẽ phú quý vô cùng, cả đời bình an. Nữ nhân nếu có nó, có thể giữ chặt tâm người đàn ông mà nàng muốn.”
Trong lòng ta âm thầm tặng hai cái long não cho hắn, cho dù muốn lừa người, cũng phải có chút kỹ thuật có được hay không, hãy hướng Bản Sơn đại thúc (?) mà hảo hảo học tập, muốn lừa người cũng không thể đưa cái món đồ chơi con nít này ra chứ.

 

Nhưng mà ta rốt cuộc cũng quên mất, tại cái niên đại này, Bản Sơn đại thúc còn chưa có sinh ra. Hoàng đế Chu Doãn bị ta khinh bỉ ở trong lòng còn đang nói: “Biểu ca sau khi có được bảo vật này, đã nghĩ nên lưu một cái lại để đưa một cái cho người quan trọng nhất với mình, nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có thể tặng cho biểu muội Văn Mị Nhi xinh đẹp của ta thôi.”
“Thật sự sao, kia thật sự rất cám ơn biểu ca .” Không thể không giả bộ một bộ dáng hoan hô nhảy nhót, ta lấy một cái cửu liên hoàn cầm trong tay xem xét ngắm nghía.

 

“Mị Nhi nha, hồi nãy ta còn đang muốn đi tìm muội đưa lễ vật này. Ta có được cái bí mật nữa là , vị cao tăng kia nói ai tháo ra được cửu liên hoàn này, sẽ nhận được hạnh phúc lớn hơn nữa.

 

Vị này chính là cao tăng đắc đạo, cả đời tiên đoán qua cho vô số người, đều đã ứng nghiệm. Ta nghĩ nha, hai ta so một chút thử xem ai tháo cửu liên hoàn này ra được trước tiên, ai thông minh hơn.

 

Nếu biểu ca mở ra, ta phải đi tìm muội, ở trong cung của muội ít nhất mười ngày. Nếu muội mở ra trước, biểu ca ta sẽ để muội đến cung ta, ít nhất cũng mười ngày. Nội trong mười ngày chúng ta không xa rời nhau, muội có chịu không?”

 

Cũng hay, đúng lúc ta cũng không muốn cùng hắn ở cùng một chỗ, hắn ra chủ ý này rất rất hợp ý của ta, “Tốt, muội nhất định sẽ cởi bỏ trước !” Làm ra bộ dáng không chịu thua, ta hướng hắn quăng ra một cái ánh mắt khiêu khích!

 

Thấy ta bị lừa, Chu Doãn rất là cao hứng nói: “Chúng ta hãy trở về để lo tháo đi. Bất quá muội hãy chờ đấy, biểu ca ta chắc chắn mở ra sớm hơn, ta có khả năng trong một canh giờ sẽ đến chỗ muội ngồi chơi đó nha.”

 

Cứ giả bộ đi, ta cho ngươi cứ giả bộ đi, ai muốn ngươi tới a, cửu liên hoàn này nếu ngươi muốn cởi bỏ chắc chắn không dễ dàng, xem qua TV ta trong lòng vui sướng khi người gặp họa.

 

“Hoàng thượng, ta cũng không có ngu ngốc a. Ngươi chờ xem, cửu liên hoàn này ta từ nhỏ đã chơi qua, ta phỏng chừng không cần nửa canh giờ là có thể tháo ra.” Ta bày ra một bộ dáng tự tin 100%.

 

“Đến đây, chúng ta vỗ tay lập lời thề.” Chu Doãn lại nói, “Vì hạnh phúc ngày một nhiều hơn của chúng ta, chúng ta phải toàn lực mở ra cho bằng được cửu liên hoàn này, không được chơi xấu.” Ta trong lòng mắt trợn trắng, có thể như vậy sao, ta trốn tránh ngươi còn không kịp!

 

“Một lời đã định.” Ta vội vã vỗ tay sau đó thở phào nhẹ nhõm đi ra. Nhìn bóng dáng ta khuất xa, Chu Doãn cao hứng hoa tay múa chân, vui vẻ nói: “Nếu Văn Mị Nhi tuân thủ lời hứa, nàng cả đời sẽ không còn được gặp lại ta. Ngay cả thần tiên nếu muốn cởi bỏ cửu liên hoàn kia , cũng phải mệt đến hộc máu.”





(?) Bản Sơn đại thúc – Triệu Bản Sơn: là một danh hài có tiếng tăm lừng lẫy