Chủ Nhật, 7 tháng 6, 2015

Điêu ngoa công chúa ta là Văn mị nhi - chương 2


hoa

 

ĐIÊU NGOA – CHƯƠNG 2

Edit : Yun

Beta: Diệp Ngư nhi

http://camellia1314.blogspot.com/

 

 

Ta sắp xếp lại ý nghĩ một chút, sau đó gọi A Kỳ tới.”A Kỳ, ngươi cũng biết có một số việc ta không nhớ rõ, lại vừa mới chọc hoàng thượng tức giận, ngươi nói cho ta nghe một chút tình huống hiện tại đi, nói sơ qua chuyện ta đã mạo phạm hoàng thượng.”

 

“Vậy… nương nương, nô tì phải nói từ chỗ nào?”, A Kỳ thấy ta cũng không có ý muốn trừng phạt mình, gan lớn một chút, hỏi lại.

 

 “Đầu tiên nói ta từ bao giờ đã tiến cung .”, ta nghĩ một chút nói.

 

 “Hồi nương nương, ngài tiến cung năm mười sáu tuổi, đến bây giờ đã được ba năm, người vừa mới tiến cung đã được phong thành quý phi, hoàng thượng thật sự rất sủng ái người!”, A Kỳ liếc nhìn ta một cái, lại cúi đầu.

 

Sủng ái ta? Hừ, không giống như vậy đi, nếu thực sủng ái ta như vậy, khi ta sinh bệnh làm sao có thể một chút cũng không đến nhìn qua, nếu tính là hờn dỗi, ngay cả một câu thăm hỏi cũng không thấy có!

 

 “Nhà ta là làm cái gì, có những người nào?”, suy nghĩ một chút, vẫn là xem hoàn cảnh gia đình nhà mình có đủ lợi hại hay không, chỗ dựa có vững chắc hay không.

 

 Nếu không đủ mạnh, chắc chắn không dám cãi nhau với hoàng đế, mà như thế cũng hoàn toàn không có chuyện gì, hoàng thái hậu chẳng những không có trách cứ, còn chạy tới an ủi một phen, vì vậy nên nhà ta chắc là thế lực cũng không nhỏ đi.

 

A Kỳ kinh ngạc nhìn ta liếc mắt một cái, tựa hồ là không hiểu tại sao cả người nhà của mình ta đều không nhớ rõ. Thấy ta đang nhìn nàng chờ nàng đáp lời liền lại cúi đầu trả lời: “Hồi nương nương, phụ thân nương nương là tể tướng đương triều, Thái Hậu nương nương là cô cô ngài, ngài còn có một muội muội cùng một đệ đệ, muội muội kêu Văn Sắc, đệ đệ kêu Văn Thao ······”

 

 “Đợi chút, ngươi nói muội muội ta kêu Văn Sắc, đệ đệ kêu Văn Thao, cha ta đây có phải không kêu Văn Chương hay không?”, ta ngắt lời của nàng, vội vàng hỏi.

 

 Ông trời phù hộ, ngàn vạn lần không thể như vậy, ta đã rất bi thảm, đừng đả kích ta nữa, ta không cần làm Văn Mị Nhi a! Như thế chính là đem đại pháo đốt ta thành tro bụi a, tồn tại của nàng chỉ là chướng ngại vật ở trên đường tình yêu giữa Chu Doãn và Tư Đồ Tĩnh, Chu Doãn nương tay nhân từ cho nhà bọn họ chỉ vì yêu thương Tư Đồ Tĩnh mà thôi a!

 

 Sẽ chỉ làm người ta nói: “Xem đi, vị hoàng đế này thật nhân từ, cả nhà Văn quý phi làm chuyện quá đáng như vậy, hoàng thượng lại không để tâm so đo, thật sự là rất nhân từ , nghe nói Tư Đồ tiểu thư cầu tình giúp cho Văn quý phi bọn họ, Tư Đồ tiểu thư thật là thiện lương!”

 

Thật là muốn chết !

 

Ta tuyệt đối không muốn biến thành như vậy, tuy rằng ta không có hứng thú với Chu Doãn và ngôi vị hoàng hậu  đối Tiểu Long Hà cũng không có gì phản cảm, nhưng ta cũng không muốn bản thân cuối cùng rơi vào cái kết cục bị phế cực kì bi thảm a~

 

“Tốt, A Kỳ, hình như ta đã nhớ ra, ta cùng hoàng đế biểu ca là cùng nhau lớn lên có phải không ?”

 

“Đúng vậy, nương nương, ngài đã nhớ ra!”

 

“Ừm, A Kỳ, ngươi lui xuống đi, ta không còn chuyện gì !”, để A Kỳ lui xuống, ta cũng nhớ ra rồi, cung nữ A Kỳ này không phải là gián điệp của tên hoàng đế kia sao? Xem ra về sau phải chú ý một chút, không biết tình tiết hiện tại trong tác phẩm đã bắt đầu hay chưa, ta phải chuẩn bị trước, nhưng mà, từ từ rồi mọi chuyện sẽ đến.

 

Ta hiện tại có hai chỗ dựa vững chắc, cha ta là tể tướng, bác ta là thái hậu, trách không được thái hậu đối với ta tốt như vậy, xem ra chỉ cần ta không phạm phải chuyện gì, sẽ không có người nào có thể đụng đến ta.

 

Trách không được Văn Mị Nhi kiêu ngạo như vậy, chỗ dựa vững chắc đủ mạnh a! Còn có vị phụ thân tể tướng tiện nghi kia của ta nữa, đã biết hắn thì không muốn cho hắn phạm phải sai lầm như trên phim diễn kia nữa. Nhưng mà, vẫn là nên cách xa cái tên hoàng đế kia một chút thì tốt hơn, về sau không thể lại kiêu ngạo, không thể ỷ lại vào chỗ dựa mà làm càn được.

 

Lúc này đây, thân phận nàng cũng giống như vợ của Hán Vũ Đế Lưu Triệt, hoàng hậu Trần Kiều, chỗ dựa của nàng cũng đủ vững chắc đi. Hán Văn Đế là ông ngoại nàng, Đậu Hoàng Hậu, vợ của Hán Văn Đế, là bà ngoại nàng, Hán Cảnh Đế là cậu nàng, Hán Vũ Đế là biểu đệ kiêm trượng phu nàng.Phụ thân là đường ấp hầu, anh trai chính là khai quốc công thần Hán triều; mẫu thân là Quán Đào trưởng công chúa Lưu Phiêu chị em cùng mẹ duy nhất với Lưu Khải Hán Cảnh Đế, cũng là nhân vật hết sức quan trọng trong triều đình lúc ấy.Chỗ dựa vững chắc này cũng đủ cứng rắn đi, phỏng chừng từ xưa đến nay không có một vị hoàng hậu nào có chỗ dựa vững chắc cứng rắn như nàng.

 

Biểu đệ hoàng đế kia còn ban cái kim cung cho nàng ở, ngàn vạn sủng ái cho một thân nàng thật là không gì hơn, kết quả thế nào, kết cục còn không phải rơi xuống cái nơi giam cầm lạnh lẽo lãnh cung ấy hay sao.

 

Hai đứa nhỏ vô tư thì sao, thanh mai trúc mã thì thế nào, chi phí áo cơm cấp cho đãi ngộ hoàng hậu không thay đổi lại ra sao, chung quy là vẫn bị bỏ quên.

 

Cẩn thận nghĩ lại, Văn Mị Nhi này với Trần Kiều có thật nhiều nét tương tự nhau, đồng dạng là gia đình thuộc loại khai quốc công thần, cũng cùng là thanh mai trúc mã đối với biểu ca hoàng đế kiêm trượng phu ( Hoàng hậu Kiều là biểu đệ hoàng đế kiêm trượng phu, Văn Mị Nhi là hoàng đế biểu ca kiêm trượng phu, bất quá cũng không khác gì mấy), đều là người có thân thích là một nữ nhân thiên hạ tôn quý nhất. Kết cục cũng giống nhau, đều là bị phế.

 

 Chỉ cần ta không giống Trần Kiều kiêu ngạo như vậy, chắc cũng không đến mức dính phải cái kết cục kia, ta không có lòng tham muốn làm cái gì hoàng hậu, nên đương nhiên, hoàng thượng là sẽ không lập ta – nữ nhi của Văn gia làm hoàng hậu

 

Văn gia cũng đã đủ mạnh, trong cung một vị hoàng thái hậu, một vị quý phi, trên triều đình có vị Văn Thừa tướng, thế lực đã quá lớn. Hơn nữa hoàng thượng đã trưởng thành, đã đủ lông đủ cánh, đã không còn cần Văn thừa tướng giúp hắn xử lý chính sự.

 

Chuyện hắn muốn làm nhất định phải làm mà thế lực trong tay Văn thừa tướng chính là trở ngại lớn nhất của hắn. Hơn nữa, hoàng thượng chủ trương đoạt phiên, mà Văn thừa tướng lại tương phản, hắn nếu như muốn tước phiên, phải đem vật cản là Văn thừa tướng mà tiêu diệt, vì thế Văn gia kỳ thực rất nguy hiểm, tuy rằng hắn làm chuyện gì cũng nhìn mặt mũi của thái hậu nên sẽ không quá đáng, nhưng rất nhiều chuyện cũng không thể nói chính xác được.

 

Chuyện bây giờ ta cần phải làm chính là an an phận phận không gây chuyện, đương nhiên cũng phải trông chừng cha ta. Người cha làm Thừa tướng kia của ta cũng không nên gây chuyện. Chờ tình tiết trong tác phẩm kết thúc, đến lúc đó, ta phải đi cầu hoàng thượng để hắn thả ta ra cung, nghĩ hắn có Tư Đồ Tĩnh, khẳng định lúc ấy hắn ước gì ta hãy biến xa xa.

 

Hắn cho dù niệm tình chúng ta là biểu huynh muội, cũng không nhất định sẽ cho ta ra cung. Chắc là phải từng chút thuyết phục, nếu hắn không đồng ý, chắc cũng có thể để ta ở lại trong cung làm quý phi đi, dù sao chỉ cần ta không khiến hắn ghét, hắn hẳn là sẽ không để ý nhiều khi phải dưỡng thêm một con sâu gạo.

 

Về phần cái gì mà lập gia đình, ta vốn không nghĩ tới, nhớ năm đó khi xem ” Công chúa bướng bỉnh, ta chỉ thấy Tư Đồ Kiến Nam là nhìn được mắt, mà Tư Đồ Kiếm Nam lại chắc chắn trở thành em rể ta. Ta cuối cùng không thể hoành đao đoạt ái (vác đao đi đoạt tình yêu), mà nói lại, ta chắc cũng không có cơ hội đó.

 

 Về phần hoàng đế, vẫn là cho hắn ôm cái Tiểu Long Hà kia đi, ta không rảnh đi tranh giành. Mệt xác!!

 

Bạch Vân Phi, đó là chồng của An Ninh công chúa, ta cũng không thể đoạt lão công tương lai của cô em “chồng danh nghĩa” này đi. Về phần thừa lại, aizz (╯▽╰), không nói cũng biết, chẳng có ai ra hồn.

 

 Nói không chừng chờ tình tiết trong tác phẩm chấm dứt, ta có thể trở về thân xác cũ, trong tiềm thức, ta luôn luôn chờ mong ngày nào đó ta đột nhiên trở về như cái hồi đột nhiên đến, giống như là một giấc mộng ······


Điêu ngoa công chúa ta là Văn Mị nhi - chương 1


anh-nha-dep-39265_(5)__36017_zoom

 

ĐIÊU NGOA – CHƯƠNG 1

Edit : Yun

Beta: Diệp Ngư nhi

http://camellia1314.blogspot.com/

 

“Ân ··· mẹ ơi, đầu đau quá ···” Sáng sớm, còn chưa kịp mở mắt hoàn toàn, ta liền cảm thấy đầu một trận lại một trận đau đớn kéo tới.

 

“Nương nương, ngài rốt cục cũng tỉnh, nô tì đi bẩm báo hoàng thượng cùng thái hậu ngay!” Bên cạnh một giọng nói vui vẻ truyền đến, chờ khi ta mở mắt ra, chỉ nhìn thấy một mảnh góc áo bay lên.

 

Ta bị cảnh tượng trước mắt dọa cho sợ ngây người, nơi này rõ ràng không là phòng ta. Ta rõ ràng nhớ là ta ngủ ở trong phòng của mình , làm sao khi tỉnh lại thì ở tại đây? Chuyện xuyên qua không chỉ là chuyện nói đùa chơi thôi sao? Được rồi, hiện tại phim truyền hình cũng thịnh hành thể loại xuyên qua, nhưng này đều là chuyện xưa a, đều là giả ··· giả ···

 

“Nương nương, ngài uống dược này trước đi, uống thuốc thì sẽ tốt hơn, sẽ không đau đầu nữa.”, một nữ tử mặc đồ cung nữ bưng một chén dược đến trước mặt ta.

 

Ta lấy lại tinh thần, tiếp nhận dược một hơi uống hết, mặc kệ nói như thế nào, giảm cơn đau đầu trước rồi nói sau.

 

“Ta bị làm sao vậy?”, uống qua dược, ta mới có tâm tình tìm hiểu tình huống hiện tại.

 

“Nương nương, ngài không nhớ rõ sao, ngài ở Dưỡng Tâm Điện ( Thư Hương không tra được nơi hoàng đế Minh triều nghỉ ngơi gọi là gì, nên dùng nơi mà hoàng đế Thanh Triều nghỉ ngơi chính là Dưỡng Tâm Điện ) cùng hoàng thượng cãi nhau, bị hoàng thượng làm cho tức giận đùng đùng trở về cung, sau đó liền bị bệnh, thái y nói ngài bị mắc mưa, cảm lạnh.”, cung nữ nói xong dè dặt cẩn trọng giương mắt nhìn nhìn ta, giống như vô cùng sợ ta.

 

Sau đó ngay lập tức đi nhanh tới gần ta, cúi đầu nhỏ giọng nói, “Nương nương người đừng nóng giận, hoàng thượng có đến thăm người, ngài nói muốn người dưỡng bệnh cho tốt, sau sẽ ban thưởng thiệt nhiều thứ quý giá, hoàng thượng vẫn là thật thích người ···”

 

“Đươc rồi, các ngươi đều đi xuống đi.”, ta nói với những cung nữ đứng đầy trong phòng, “Ngươi lưu lại, ta có lời muốn hỏi ngươi.”, chỉ để lại cung nữ vừa bưng thuốc cho ta. “Cơn đau đầu của ta này đau cũng thật lợi hại, trong đầu lúc này nhức nhối khó chịu không nhớ được gì cả, ngươi nói cho ta ngươi tên gì, ta có chút nhớ không rõ .”, ta xoa xoa thái dương,thấp giọng nói. “Nô tì kêu A Kỳ, nương nương, ngài không có việc gì đi, có cần nô tì tuyên thái y hay không?” Trên mặt của nàng hiện ra thần sắc lo lắng, vội vàng hỏi, lời vừa nói xong cũng định đi gọi người. Ta vội vàng gọi nàng lại, hướng nàng khoát tay, ý bảo nàng không cần kinh hoảng.

 

“Ta không sao cả, ngươi đừng kích động, ta muốn hỏi ngươi, tại sao ta và hoàng thượng cãi nhau?”

 

“Chuyện này ······”, nàng khó xử. Cẩn thận nhìn ta liếc mắt một cái, làm như sợ ta tức giận, nhưng vẫn là mở miệng nói: “Hoàng thượng nửa tháng không có tới Lãm Nguyệt Cung, người đi Dưỡng Tâm Điện tìm hoàng thượng, một lát sau liền gây gổ, sau đó người liền nổi giận đùng đùng chạy về, nô tì cũng không biết người cùng hoàng thượng vì sao cãi nhau ······” nàng giống như vô cùng sợ ta, còn làm một bộ dáng muốn khóc muốn lui ra .

 

“Được rồi, ngươi hãy lui xuống đi, đúng rồi, chuyện ta không nhớ rõ thứ gì ngươi không được để lộ ra, biết không?”

 

“Nô tì biết, nô tì sẽ không nói !”, xem bộ dáng thất kinh của nàng, ta thật sự không có lời để nói, chỉ có thể bất đắc dĩ vẫy vẫy tay, để nàng lui ra.

 

Ta ngửa mặt nằm ở trên giường, nhìn màn trướng tinh xảo trên cao, nước mắt không điều khiển được chảy xuống. Ta rất nhớ ba mẹ, bọn họ nỗ lực vất vả nuôi ta ăn học như vậy, ngay lập tức ta sẽ có công việc, sau đó sẽ hồi báo bọn họ, vì bọn họ chia sẻ gánh nặng trên người, cư nhiên đùng một cái lại đi tới cái nơi kì lạ như vậy. Không biết cơ thể của ta thế nào, có phải không phải đã chết, nếu ta thật sự chết đi, để cho bọn họ “người đầu bạc tiễn người đầu xanh”, bọn họ ắt hẳn sẽ thương tâm thật nhiều! Ông trời đáng ghét, vì sao phải đối xử với ta như vậy, ta nguyền rủa ông ta ăn mì ăn liền không có gói gia vị; uống sữa chua không có ống hút; mặc kệ nhìn cái gì cũng thấy khó chịu, cả đời chịu bất mãn! ! ! ! ! !

 

Cứ như vậy một bên khóc một bên nguyền rủa ông trời đáng ghét, không hay không biết ta đã ngủ lúc nào!

 

Ngày hôm sau đang ngủ, ta đột nhiên cảm giác trên mặt có chút ngứa, có thứ gì đó đang vuốt ve mặt ta, đang chuẩn bị ngủ tiếp, chợt nghe đến bên tai truyền đến một tiếng kinh hô. Ta vội mở mắt ra, liền nhìn thấy một nữ nhân ngồi bên giường ta, đại khái trên dưới bốn mươi tuổi, toàn thân phong thái cao quý, ung dung đẹp đẽ quý giá,nhìn ta yêu thương, bên cạnh nàng là một cô bé giương cái miệng anh đào nhỏ, xem ra vừa rồi người kinh hô chính là nàng. Ta quay đầu nhìn nữ nhân ung dung đẹp đẽ quý giá kia, có chút không biết làm sao. Ta vừa mới chụp tay nàng bỏ ra, không biết nàng có thể tức giận hay không.

 

“Mị Nhi a, còn giận sao, bác đã mắng hoàng nhi thay ngươi xả hết giận, hắn là nam nhân, lại là biểu ca cháu, nên nhường cháu là chuyện đương nhiên. Nhưng mà Mị Nhi à, về sau cháu cũng nên sửa đổi chút tính tình đi, hoàng nhi hắn chỉ mỗi chuyện quốc sự cũng đã đủ mệt rồi, cháu là phi tử hắn, không thông cảm cho hắn, còn có ai có thể thông cảm hắn đây? Mị Nhi nói có đúng hay không?”, nói xong mỉm cười nhìn ta liếc mắt một cái, thấy ta gật gật đầu, liền nói thêm: “Nhưng là cũng không thể còn xuất hiện chuyện như vậy nữa, tức giận thì tức giận, cũng không được để cho bản thân mình bị bệnh được. Cháu xem, mắc mưa một cái liền bị bệnh một hồi. Khiến bác cùng biểu ca cháu lo lắng không thôi!”

 

Ta vội vàng gật đầu, xem ra đây là thái hậu, là bác của thân thể này, trách không được chủ nhân trước của cơ thể này kiêu ngạo, dám cùng hoàng thượng cãi nhau, thì ra là có chỗ dựa vững chắc a! Thái hậu nhìn ta không còn gì trở ngại, lại nhu thuận không ít, dặn vài câu liền bãi giá hồi cung.

 

Ta thật dài thở phào nhẹ nhõm, may mắn không phát hiện ra cái gì khác thường, ta cũng không muốn bị người ta xem như yêu nghiệt rồi bị lửa thiêu chết đâu. Nhưng mà, Mị Nhi? Tên này sao lại nghe quen tai như vậy , giống như đã nghe qua ở đâu. Quên đi, mặc kệ, trước làm quen hoàn cảnh một chút đã. Ta chán ghét nhất chính là hoàn cảnh xung quanh quen thuộc, ta cũng chán ghét địa phương xa lạ, hoàn cảnh lạ lẫm, như vậy sẽ làm ta cảm thấy bất an, hơn nữa hoàn cảnh quen thuộc cũng thật phiền toái. Cái địa phương quen thuộc nào thì về sau sẽ không muốn thay đổi, tựa như trường học ta, học ở đó bốn năm, mỗi bạn học thì luôn phiền hà ta , hi vọng rời đi, nhưng khi rời đi. Đổi lại thành một cái địa phương khác, hoàn cảnh mới mẻ khiến ta không kịp thích ứng, cảm thấy bất an, huống chi là thay đổi thế giới này??······