Chủ Nhật, 7 tháng 6, 2015

Điêu ngoa công chúa ta là Văn Mị nhi - chương 1


anh-nha-dep-39265_(5)__36017_zoom

 

ĐIÊU NGOA – CHƯƠNG 1

Edit : Yun

Beta: Diệp Ngư nhi

http://camellia1314.blogspot.com/

 

“Ân ··· mẹ ơi, đầu đau quá ···” Sáng sớm, còn chưa kịp mở mắt hoàn toàn, ta liền cảm thấy đầu một trận lại một trận đau đớn kéo tới.

 

“Nương nương, ngài rốt cục cũng tỉnh, nô tì đi bẩm báo hoàng thượng cùng thái hậu ngay!” Bên cạnh một giọng nói vui vẻ truyền đến, chờ khi ta mở mắt ra, chỉ nhìn thấy một mảnh góc áo bay lên.

 

Ta bị cảnh tượng trước mắt dọa cho sợ ngây người, nơi này rõ ràng không là phòng ta. Ta rõ ràng nhớ là ta ngủ ở trong phòng của mình , làm sao khi tỉnh lại thì ở tại đây? Chuyện xuyên qua không chỉ là chuyện nói đùa chơi thôi sao? Được rồi, hiện tại phim truyền hình cũng thịnh hành thể loại xuyên qua, nhưng này đều là chuyện xưa a, đều là giả ··· giả ···

 

“Nương nương, ngài uống dược này trước đi, uống thuốc thì sẽ tốt hơn, sẽ không đau đầu nữa.”, một nữ tử mặc đồ cung nữ bưng một chén dược đến trước mặt ta.

 

Ta lấy lại tinh thần, tiếp nhận dược một hơi uống hết, mặc kệ nói như thế nào, giảm cơn đau đầu trước rồi nói sau.

 

“Ta bị làm sao vậy?”, uống qua dược, ta mới có tâm tình tìm hiểu tình huống hiện tại.

 

“Nương nương, ngài không nhớ rõ sao, ngài ở Dưỡng Tâm Điện ( Thư Hương không tra được nơi hoàng đế Minh triều nghỉ ngơi gọi là gì, nên dùng nơi mà hoàng đế Thanh Triều nghỉ ngơi chính là Dưỡng Tâm Điện ) cùng hoàng thượng cãi nhau, bị hoàng thượng làm cho tức giận đùng đùng trở về cung, sau đó liền bị bệnh, thái y nói ngài bị mắc mưa, cảm lạnh.”, cung nữ nói xong dè dặt cẩn trọng giương mắt nhìn nhìn ta, giống như vô cùng sợ ta.

 

Sau đó ngay lập tức đi nhanh tới gần ta, cúi đầu nhỏ giọng nói, “Nương nương người đừng nóng giận, hoàng thượng có đến thăm người, ngài nói muốn người dưỡng bệnh cho tốt, sau sẽ ban thưởng thiệt nhiều thứ quý giá, hoàng thượng vẫn là thật thích người ···”

 

“Đươc rồi, các ngươi đều đi xuống đi.”, ta nói với những cung nữ đứng đầy trong phòng, “Ngươi lưu lại, ta có lời muốn hỏi ngươi.”, chỉ để lại cung nữ vừa bưng thuốc cho ta. “Cơn đau đầu của ta này đau cũng thật lợi hại, trong đầu lúc này nhức nhối khó chịu không nhớ được gì cả, ngươi nói cho ta ngươi tên gì, ta có chút nhớ không rõ .”, ta xoa xoa thái dương,thấp giọng nói. “Nô tì kêu A Kỳ, nương nương, ngài không có việc gì đi, có cần nô tì tuyên thái y hay không?” Trên mặt của nàng hiện ra thần sắc lo lắng, vội vàng hỏi, lời vừa nói xong cũng định đi gọi người. Ta vội vàng gọi nàng lại, hướng nàng khoát tay, ý bảo nàng không cần kinh hoảng.

 

“Ta không sao cả, ngươi đừng kích động, ta muốn hỏi ngươi, tại sao ta và hoàng thượng cãi nhau?”

 

“Chuyện này ······”, nàng khó xử. Cẩn thận nhìn ta liếc mắt một cái, làm như sợ ta tức giận, nhưng vẫn là mở miệng nói: “Hoàng thượng nửa tháng không có tới Lãm Nguyệt Cung, người đi Dưỡng Tâm Điện tìm hoàng thượng, một lát sau liền gây gổ, sau đó người liền nổi giận đùng đùng chạy về, nô tì cũng không biết người cùng hoàng thượng vì sao cãi nhau ······” nàng giống như vô cùng sợ ta, còn làm một bộ dáng muốn khóc muốn lui ra .

 

“Được rồi, ngươi hãy lui xuống đi, đúng rồi, chuyện ta không nhớ rõ thứ gì ngươi không được để lộ ra, biết không?”

 

“Nô tì biết, nô tì sẽ không nói !”, xem bộ dáng thất kinh của nàng, ta thật sự không có lời để nói, chỉ có thể bất đắc dĩ vẫy vẫy tay, để nàng lui ra.

 

Ta ngửa mặt nằm ở trên giường, nhìn màn trướng tinh xảo trên cao, nước mắt không điều khiển được chảy xuống. Ta rất nhớ ba mẹ, bọn họ nỗ lực vất vả nuôi ta ăn học như vậy, ngay lập tức ta sẽ có công việc, sau đó sẽ hồi báo bọn họ, vì bọn họ chia sẻ gánh nặng trên người, cư nhiên đùng một cái lại đi tới cái nơi kì lạ như vậy. Không biết cơ thể của ta thế nào, có phải không phải đã chết, nếu ta thật sự chết đi, để cho bọn họ “người đầu bạc tiễn người đầu xanh”, bọn họ ắt hẳn sẽ thương tâm thật nhiều! Ông trời đáng ghét, vì sao phải đối xử với ta như vậy, ta nguyền rủa ông ta ăn mì ăn liền không có gói gia vị; uống sữa chua không có ống hút; mặc kệ nhìn cái gì cũng thấy khó chịu, cả đời chịu bất mãn! ! ! ! ! !

 

Cứ như vậy một bên khóc một bên nguyền rủa ông trời đáng ghét, không hay không biết ta đã ngủ lúc nào!

 

Ngày hôm sau đang ngủ, ta đột nhiên cảm giác trên mặt có chút ngứa, có thứ gì đó đang vuốt ve mặt ta, đang chuẩn bị ngủ tiếp, chợt nghe đến bên tai truyền đến một tiếng kinh hô. Ta vội mở mắt ra, liền nhìn thấy một nữ nhân ngồi bên giường ta, đại khái trên dưới bốn mươi tuổi, toàn thân phong thái cao quý, ung dung đẹp đẽ quý giá,nhìn ta yêu thương, bên cạnh nàng là một cô bé giương cái miệng anh đào nhỏ, xem ra vừa rồi người kinh hô chính là nàng. Ta quay đầu nhìn nữ nhân ung dung đẹp đẽ quý giá kia, có chút không biết làm sao. Ta vừa mới chụp tay nàng bỏ ra, không biết nàng có thể tức giận hay không.

 

“Mị Nhi a, còn giận sao, bác đã mắng hoàng nhi thay ngươi xả hết giận, hắn là nam nhân, lại là biểu ca cháu, nên nhường cháu là chuyện đương nhiên. Nhưng mà Mị Nhi à, về sau cháu cũng nên sửa đổi chút tính tình đi, hoàng nhi hắn chỉ mỗi chuyện quốc sự cũng đã đủ mệt rồi, cháu là phi tử hắn, không thông cảm cho hắn, còn có ai có thể thông cảm hắn đây? Mị Nhi nói có đúng hay không?”, nói xong mỉm cười nhìn ta liếc mắt một cái, thấy ta gật gật đầu, liền nói thêm: “Nhưng là cũng không thể còn xuất hiện chuyện như vậy nữa, tức giận thì tức giận, cũng không được để cho bản thân mình bị bệnh được. Cháu xem, mắc mưa một cái liền bị bệnh một hồi. Khiến bác cùng biểu ca cháu lo lắng không thôi!”

 

Ta vội vàng gật đầu, xem ra đây là thái hậu, là bác của thân thể này, trách không được chủ nhân trước của cơ thể này kiêu ngạo, dám cùng hoàng thượng cãi nhau, thì ra là có chỗ dựa vững chắc a! Thái hậu nhìn ta không còn gì trở ngại, lại nhu thuận không ít, dặn vài câu liền bãi giá hồi cung.

 

Ta thật dài thở phào nhẹ nhõm, may mắn không phát hiện ra cái gì khác thường, ta cũng không muốn bị người ta xem như yêu nghiệt rồi bị lửa thiêu chết đâu. Nhưng mà, Mị Nhi? Tên này sao lại nghe quen tai như vậy , giống như đã nghe qua ở đâu. Quên đi, mặc kệ, trước làm quen hoàn cảnh một chút đã. Ta chán ghét nhất chính là hoàn cảnh xung quanh quen thuộc, ta cũng chán ghét địa phương xa lạ, hoàn cảnh lạ lẫm, như vậy sẽ làm ta cảm thấy bất an, hơn nữa hoàn cảnh quen thuộc cũng thật phiền toái. Cái địa phương quen thuộc nào thì về sau sẽ không muốn thay đổi, tựa như trường học ta, học ở đó bốn năm, mỗi bạn học thì luôn phiền hà ta , hi vọng rời đi, nhưng khi rời đi. Đổi lại thành một cái địa phương khác, hoàn cảnh mới mẻ khiến ta không kịp thích ứng, cảm thấy bất an, huống chi là thay đổi thế giới này??······

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét